98-CON NGỰA THÀNH TROY/ 18
16)
Bảo vệ đúng chánh pháp là tự cứu mình
Như Đức Thế
Tôn đã dạy, người nói Pháp không có tranh luận. Bởi lẽ Phật Pháp là sự thực chứng
chứ không phải lý thuyết suông, và Đạo Phật không bắt buộc một ai phải theo
mình, cho nên người học Phật không mất thì giờ phải tranh luận.
Thế nhưng
trước những sự xuyên tạc Phật Pháp và cố tâm muốn phá hoại Đạo Phật thì cần phải
nói cho rõ để bảo vệ cho Chánh Pháp. Đối với các tổ sư gốc Bà-la-môn, không có
một từ nào khác chính xác hơn để gọi đích danh họ là “những gián điệp nguy
hiểm”.
Và vì vậy đối
với các luận sư ngoại đạo thâm độc này, các Phật tử chân chánh cần phải có một
thái độ kiên quyết thích đáng. Mọi người phải hoan hỷ với việc “cáo tội trung
thực và chỉ trích ác pháp” như của ngài Xá-lợi-phất: “Này Ananda, cáo
tội trung thực là Sāriputta. Này Ananda, chỉ trích ác
pháp là Sāriputta. Này Ananda, ai là người không ngu si, không ác tâm,
không si ám, không loạn tâm, lại có thể không hoan hỷ đối với Sāriputta?” (S.i,63).
Đồng thời,
các cư sĩ Phật tử cũng cần noi theo gương cư sĩ Anāthapindika và Vajjiyamàhita, phải tích
cực bảo vệ cho Phật pháp, xương minh đúng Chánh pháp, thực hiện
theo lời dạy sau đây của Đức Thế Tôn với một tinh thần từ bi trí tuệ:
_ "Lành
thay, lành thay, này Gia chủ. Như vậy, này Gia chủ, những kẻ ngu si ấy thường cần
phải được bác bỏ với sự khéo bác bỏ nhờ Chánh pháp… Tỷ-kheo nào dầu đã
được đầy đủ 100 năm an cư mùa mưa trong Pháp và Luật này, vị ấy cần phải
như vậy, thường thường bác bỏ các du sĩ ngoại đạo, với sự khéo bác bỏ nhờ Chánh
pháp, như Gia chủ Anāthapindika đã khéo bác bỏ” (Tăng Chi 4, Chương
10, kinh số 93).
_ "Lành
thay, lành thay, này Gia chủ. Như vậy, này Gia chủ, những kẻ ngu si ấy thường cần
phải được bác bỏ với sự khéo bác bỏ nhờ Chánh pháp… Phàm Tỷ-kheo nào, đã
lâu ngày với trần cấu ít trong Pháp và Luật này, vị ấy hãy như vậy bài bác
các du sĩ ngoại đạo với sự khéo bài bác nhờ Chánh pháp, như Gia chủ
Vajjiyamàhita đã làm” (Tăng Chi 4, Chương 10, kinh số 94).
Đúng như lời
dạy của Đức Phật, trong Pháp và Luật của Ngài, chỉ có những Tỳ-kheo nào đã lâu
ngày với trần cấu ít nhờ giữ được giới hạnh thanh tịnh, “không ngu si,
không ác tâm, không si ám, không loạn tâm”mới có đủ sức mạnh trí tuệ để bứt phá
khỏi những bóng ma của các “tổ sư gián điệp”, thoát khỏi những đám mây mù đã
bao phủ, phong tỏa tâm linh của các tu sĩ Phật giáo qua hàng bao thế hệ.
Và chỉ có những
ai đã nương tựa vững vàng vào những lời dạy của Đức Thế Tôn trong kinh điển
Nikāya, mới thấy rõ những thâm ý hiểm độc của những kẻ ngoại học nằm vùng, nhờ
vậy họ mới có thể khéo bài bác đúng chánh pháp những ngụy trá hiểm hóc của các
luận sư Bà-la-môn như Phật Âm - một “ngòi bút” có một kiến thức sâu rộng về các
phái Vệ-đà.
Do vậy, nếu
còn sót lại một đệ tử trung thành nào của luận sư Bà-la-môn Phật Âm, còn muốn
tiếp tục bao che, bênh vực cho tổ sư của mình, những người này trước khi cầm
bút hoặc lên tiếng, hãy đọc lại bài Kinh Trạm Xe, Trung Bộ 1, và nhìn lại giới
luật căn bản Bát Quan Trai của mình xem đã thanh tịnh trọn vẹn chưa?
Các vị có
dám ăn ngày một bữa để thắng tri năm dục trưởng dưỡng không? Có trong sạch thân
tâm để nghiền ngẫm chánh kinh Nikāya của Phật một cách kỹ lưỡng không?
Xin nhắc lại:
Một khi giới hạnh chưa thanh tịnh thì tâm chưa thanh tịnh. Tâm chưa thanh tịnh
thì tri kiến chưa thanh tịnh. Tri kiến chưa thanh tịnh thì chưa có Đạo – phi đạo
tri kiến thanh tịnh, tức tri kiến thấy rõ đâu thực sự là chánh đạo, đâu thực sự
là tà đạo một cách chính xác.
Một khi chưa
có tri kiến thanh tịnh về chánh Đạo – phi đạo, chưa thể phân định được đúng –
sai, chánh – tà, chân – ngụy, và càng không thể nhận ra những ý đồ thâm độc của
một gián điệp “uyên bác” “có trí tuệ sâu rộng” như Phật Âm.
Và khi ấy,
cho dù “những bàn tay ô nhiễm giới” có cầm bút viết cả một bộ sách để bênh vực
cho luận sư Bà-la-môn Phật Âm đi nữa, thì những ngụy biện ấy vẫn là vô giá trị
đối với những người có Chánh trí tuệ và Thánh giới luật..

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét