93-CON NGỰA THÀNH TROY/ 13
11) Bình
thuốc cũ, rượu độc mới
Còn đối với
các bài kinh của Phật, “Trọng Thủy” Phật Âm không thể thủ tiêu được thì sao?
Đương nhiên
một luận sư Bà-la-môn “đã hoàn tất việc huấn luyện theo phái ‘vijja’ và
‘sippa’, và có kiến thức rất sâu rộng về ba phái Phệ-đà” thừa biết:
chỉ còn một cách duy nhất là phải dùng thủ đoạn “lấy chính vũ khí của người để
giết người”, tức là dùng chính những khái niệm của Đạo Phật rồi luận giải vẽ vời
thêm bớt, khéo léo xuyên tạc ngấm ngầm để dẫn dắt những người cả tin lao vào những
mê lộ khác trái ngược với tinh thần Kinh - Luật gốc.
Kiểu chú giải “Bài
kệ vừa dứt, nữ Dạ Xoa chứng được quả Tu Đà Hoàn” hoặc “kệ
ngôn vừa dứt, năm trăm vị Tỳ-kheo đều đắc quả A-la-hán” là những ví dụ
điển hình cho thủ đoạn này.
Hơn thế nữa,
khi mọi người hiểu sai hoặc tin rằng chánh Kinh của Phật chỉ là “thường pháp”,
là “tục đế”; còn tạng Luận Vi Diệu Pháp của các luận sư đệ tử mới là “chân
nghĩa đế” thì xem như chánh Pháp của Đức Thế Tôn đã bị “thủ tiêu” mất rồi!
Cứ nghe các
giảng sư Nam Tông đăng đàn sẽ rõ. Mười vị thuyết pháp đã hết chín ông đem Luận
Vi Diệu Pháp hoặc chú giải của Phật Âm Bà-la-môn ra tuyên truyền. Còn lấy kinh
Nikāya ra hỏi, không ít vị đã phải im lặng, lảng tránh hoặc lý giải loanh
quanh.
Khi một thiền
sư Theravada nổi tiếng đã viết và phổ biến rộng rãi: “Không có giáo lý
nào mà nói rằng: Do thọ diệt, ái cũng diệt”(?); khi một trưởng
lão Nam truyền thâm niên không hề biết trong chánh Kinh Nikāya có một câu kinh
Đức Phật nhắc đến hằng trăm lần về Tứ thiền(!); khi một thượng tọa tiến sĩ Nam
Tông ca hát trong lúc thuyết pháp (!)… thử hỏi còn ai là người thừa tự Pháp và
Luật của Đức Thế Tôn đây?
Đáng hổ thẹn
thay và cũng đáng sợ hãi thay cho những đức tin mê muội! Nhưng nghĩ cho cùng,
đó chính là hậu quả tất yếu của một truyền thống tin rằng Kinh - Luật của Phật
chỉ là thường pháp, là tục đế, không phải chân nghĩa đế; còn luận tạng của các
luận sư mới là Diệu Pháp, là chân nghĩa đế!
Rõ ràng, chỉ
khi nào một luận sư Bà-la-môn như Phật Âm bất chấp giới luật Ba La Di, tự đánh
bóng mình để hóa thân làm “Thánh Tăng” của Đạo Phật, còn các đệ tử Phật lại
ngây thơ dễ tin theo ngay “tiếng của Phật”, lúc ấy “tiếng của Phật” mới có thể
nhét cả một “Truyền thống Nguyên thủy” vào trong cái-giỏ-thánh-điển-luận-giải của
“ngài”.
Chừng nào những
giáo lý “lai Bà-la-môn” còn được xương minh tuyên truyền đến độ
nhiều người tin rằng Luận tạng của các luận sư mới thật là cao siêu, là chân
nghĩa đế, và nó còn vi diệu hơn cả chánh kinh của Phật vốn chỉ là thường pháp,
là tục đế; chừng đó xem như Phật Âm Bà-la-môn vẫn còn thành công trong việc chống
các phái ly khai khỏi đạo Bà-la-môn ngay trong lòng Phật giáo Nguyên thủy phía
Nam.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét