88-CON NGỰA THÀNH TROY/ 8
6) Tuệ tri chúng sanh là chúng sanh
Nếu trong tất
cả các tài liệu chánh tạng không có các sự kiện nêu trên, người đọc cần phải hiểu
rằng tác giả Phật Âm Bà-la-môn đã dùng “tưởng tượng thông” để viết ra các biến
cố này với những dụng ý riêng của mình. Một khi đã ý thức được như vậy và không
bị hớp hồn bởi sự thần thánh hóa “Thánh tăng” Phật Âm, người Phật tử mới có thể
thấy rõ những thâm ý phá hoại ngầm của một luận sư Bà-la-môn.
Tất
nhiên, trong kinh điển Nikaya cũng có rất nhiều sự thần hóa, nhân hóa các cõi
Chư Thiên, bàng sanh, ngạ quỷ... Thế nhưng, người đọc phải tuân theo nguyên tắc
quan trọng trong kinh Pháp Môn Căn Bản để “tuệ tri chư Thiên là chư Thiên, sanh
vật là sanh vật”; chứ không thể tưởng tri các đối tượng này. Và khi đã biết
dùng trí tuệ để nhận thức như vậy, người học Phật mới có thể lĩnh hội được những
triết lý sâu sắc, các bài học luân lý thiết thực về giá trị của nhân quả, đạo đức,
phạm hạnh thông qua các câu truyện nêu trên.
Và đương
nhiên, trong tất cả các hình tượng này, không bao giờ có chuyện kẻ đốt rừng -
người tắm nước nóng, hoặc được cung phụng ăn uống “khuya sớm” phi thời phá giới
trong khi người khác phải khổ sở vì mình giống như trong chú giải của Phật Âm
Bà-la-môn.
Dĩ nhiên
chuyện thần hóa, nhân hóa voi chúa, khỉ chúa chỉ là một lối hư cấu của thần thoại
hoặc cổ tích, là quyền sáng tác của tác giả. Nhưng xin lưu ý, một bản chú giải
kinh điển, được nhiều người tin là Thánh tạng, hoàn toàn không phải là một cuốn
tiểu thuyết bình thường.
Nếu không
phân biệt đánh giá rõ ràng sự khác biệt này, để rồi sẽ đến lúc vì cả tin mê tín
mà mọi người lầm tưởng một nhà văn tầm thường, chỉ với những tác phẩm tầm thường
nhưng với những thâm ý phá hoại không tầm thường; nhờ vậy cũng có thể trở thành
một Thánh tăng phi thường của Phật giáo. Một khi sự ấu trĩ này xảy ra thì sự suy
vong là điều không sao tránh khỏi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét