78-BỒ TÁT GIỚI: GIỚI PHÁ DIỆT PHẬT PHÁP
Phản Bác 48
Giới Khinh Bồ-tát Giới Dại thừa Ba tàu Bà-la-môn
Nguyên văn
“48.- GIỚI PHÁ DIỆT PHẬT PHÁP 70
Nếu Phật tử
do lòng tốt mà xuất gia, lại vì danh tiếng cùng tài lợi, giảng thuyết giới
của Phật cho Quốc vương và các quan, làm những sự gông trói các Tỳ
kheo, Tỳ Kheo Ni, người thọ giới Bồ Tát như cách của ngục tù và binh nô?
Như trùng trong thân sư tử tự ăn thịt sư tử, chớ chẳng phải trùng ở
ngoài đến ăn. Cũng thế các Phật tử tự hủy phá Phật pháp, không phải ngoại
đạo hay Thiên ma phá được.
Người đã thọ
giới của Phật, nên hộ trì giới luật của Phật như ấp yêu con một, như
kính thờ cha mẹ, không được hủy phá.
Người Phật tử
khi nghe ngoại đạo, người ác dùng lời xấu hủy báng giới pháp của Phât, thời đau
đớn không khác nào cả ba trăm cây dáo nhọn đâm vào tim mình, hay cả nghìn
lưỡi dao, cả vạn cây gậy đánh bổ vào thân mình. Thà tự cam vào ở địa
ngục đến trăm kiếp, chớ không muốn nghe lời hủy báng giới pháp Phật do bọn
người ác.
Huống là
không lòng hiếu thuận, tự mình hủy báng phá giới pháp của Phật, hay làm
nhơn duyên bảo người khác hủy phá.
Nếu cố phá
giới pháp, Phật tử nầy phạm “khinh cấu tội”.”
Chú thích 70
(tr.37): “Người xuất gia được giảng thuyết Bồ Tát giới cho Quốc vương và
các quan đã thọ giới, nhưng không được ở trước quan chức trị phạt phi
pháp.
Nếu đệ tử có
lỗi chỉ nên theo luật mà trị phạt, không nên gông, trói như ngục tù,
làm thương tổn thể thống người xuất gia.
Lại lấy sự ấp
yêu con một của mẹ hiền và sự thờ kính cha mẹ của con thảo để tỷ dụ lòng của
Phật tử hết sức kính mến giới luật.”
PHẢN BÁC: GIỚI PHÁ DIỆT PHẬT PHÁP CỦA BỒ TÁT GIỚI .
Như
trong phần phản bác giới trọng thứ 10 ở trên có trích dẫn đoạn kinh ‘Phạm
Võng’, số 1, Trường Bộ 1, Đức Phật dạy khi có kẻ khen ngợi hay xúc phạm
Tam Bảo, người con Phật cũng không vì thế thích thú hay nóng giận, mất
bình tĩnh; bởi như vậy sẽ có thể làm mồi cho ác ma.
Ngược lại, Bồ-tát
giới lại kích động: ‘Người Phật tử khi nghe ngoại đạo, người ác dùng lời xấu hủy
báng giới pháp của Phât, thời đau đớn không khác nào cả ba trăm cây dáo nhọn
đâm vào tim mình, hay cả nghìn lưỡi dao, cả vạn cây gậy đánh bổ vào
thân mình’. Bị tức giận chi phối, trí tuệ sáng suốt vắng mặt, sẵn sàng trả
đũa báo thù rửa hận, để rồi rơi vào bẫy của ác ma.
Kẻ vẽ ra Bồ-tát
giới thừa biết sau này không chỉ người ngoài mà chính những người trí
trong Phật giáo sẽ phát hiện những tà vạy của Bồ-tát giới và lên tiếng
phản đối. Kẻ vẽ ra Bồ-tát giới kích động kiểu này nhằm dọn đường cho các Bồ-tát
con sẵn sàng làm mọi chuyện vì ‘thà tự cam vào ở địa ngục đến trăm kiếp,
chớ không muốn nghe lời hủy báng giới pháp Phật do bọn người ác’.
Một Hòa thượng
giả danh chỉ cần dựa vào luật này kích động các Bồ-tát con cuồng tín là tức khắc
có chuyện nguy hiểm ngay liền.
Thật vậy, Đại
thừa giáo cũng như những tôn giáo khác, có những đệ tử sáng suốt nhưng
cũng có những đệ tử chỉ biết nhắm mắt tin theo ông thầy.
Một pháp sư
giả danh chỉ cần trưng dẫn giới này rồi kêu gọi các tín đồ cuồng nhiệt
khác ‘Thà tự cam vào ở địa ngục đến trăm kiếp, chớ không muốn nghe lời
hủy báng giới pháp Phật do bọn người ác’ là... địa ngục hiện ra ngay tức
thời.
Không đúng
ư? Không lẽ các Bồ-tát con để không muốn nghe lời huỷ báng Bồ-tát giới và
tam tạng Đại Thừa, sẵn sàng giết những kẻ phê phán dù có phải vào địa
ngục cũng cam?
Trong lịch sử
Đại Thừa giáo cũng đã có thời kỳ phái này phái kia tàn hại lẫn nhau,
nguyên nhân cũng do mọi người bị kích động bởi các pháp luật cuồng
tín của các tổ sư gián điệp. Đó chính là lý do vì sao kẻ vẽ ra Bồ-tát giới
xúi dại các Bồ-tát con sẵn sàng lao vào địa ngục.
Thế nhưng, kẻ
vẽ ra Bồ-tát giới có thực sự quý trọng Phật Pháp không? Hoàn toàn không!
Vì sao? Bởi, đối với những kẻ cố tâm ‘gông trói các
Tỳ kheo, Tỳ
Kheo Ni, người thọ giới Bồ Tát như cách của ngục tù và binh nô’ hoặc ‘tự
mình hủy báng phá giới pháp của Phật, hay làm nhơn duyên bảo người
khác hủy phá’, tội ác đến như vậy mà Bồ-tát giới cũng chỉ ban cho tội nhẹ,
cùng lắm tự sám hối là xong.
Hẳn nhiên Bồ-tát
giới đã không coi trọng Phật giáo, xem thường tội ác đối với Chánh
Tam Bảo nên mới ban cho ‘khinh cấu tội’ như vậy.
Sự tà vạy lồ
lộ như vậy, cho nên kẻ đời sau phải vẽ thêm chú thích 70 để khỏa lấp. Thế
nhưng sự ngụy biện thì bao giờ cũng sơ hở và dấu đầu hở đuôi.
Trước vị ‘Quốc
vương và các quan đã thọ giới’ làm sao những người này lại để cho kẻ
ác làm những điều tàn hại người khác, tàn hại Phật giáo, làm sao để
cho người nào dựa vào uy quyền của mình trị phạt phi pháp Phật tử, ngay
cho dù kẻ ác đó là kẻ đã xuất gia? Đã vậy, không lẽ vua quan Bồ-tát cho
kẻ xuất gia làm các điều trên và chỉ phạt kẻ tàn ác, tàn hại Phật giáo
‘khinh cấu tội’?
Tóm lại Bồ-tát
giới và các chú thích là ngụy lý thì bao giờ cũng phi lý và vô lý, thế
nhưng nó lại rất nguy hiểm khi nó biết kích động sự cuồng tín trong
tôn giáo.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét