21-BỒ TÁT GIỚI: GIƠI BÁN RƯỢU .
Bác 10 Giới
Trọng Bồ-tát Bà-la-môn
Nguyên văn
“5.- GIƠI BÁN RƯỢU 36
Nếu Phật tử,
tự mình bán rượu, bảo người bán rượu: nhân bán rượu, duyên bán rượu,
cách thức bán rượu, nghiệp bán rượu, tất cả rượu không được bán - Rượu
là nhân duyên sinh tội lỗi.
Là Phật
tử, lẽ ra phải làm cho tất cả chúng sinh có trí huệ sáng suốt, mà trái lại
đem sự mê say điên đảo cho tất cả chúng sinh. Phật tử nầy phạm «Bồ
Tát Ba La Di tội».”
Chú thích 36
(tr.33): “Về Bồ tát giới lấy tích cực lợi tha làm chủ, nên bán rượu phạm tội
trọng, còn tự uống rượu phạm tội khinh.”
PHẢN BÁC : GIỚI BÁN RƯỢU CỦA BỒ TÁT GIỚI .
Đem giới bán
rượu lên làm giới trọng rồi đẩy tội uống rượu xuống thành tội nhẹ (giới
khinh thứ hai) là một thâm ý nham hiểm của các tổ sư gián điệp vẽ ra
Bồ-tát giới.
Trong khi
năm giới căn bản của người cư sĩ có giới thứ năm cấm uống rượu thì Bồ-tát
giới lại cho là tội khinh. Đã vậy, ‘Rượu là nhân duyên sinh tội lỗi’ mà uống
rượu chỉ là khinh tội thì chỉ có con nít ba tuổi mới không thấy vô
lý.
Ai tin ‘uống
rượu tội nhẹ’ rồi cũng giống như kẻ mục đồng ngây thơ trong câu chuyện cổ
dân gian bị Quỷ vương đánh lừa khiến phạm thêm các tội ác giết cha,
đánh mẹ, đốt nhà; cuối cùng phải mạng vong.
Chuyện kể rằng
có một mục đồng đi lạc vào lãnh địa của loài Quỷ. Quỷ vương nói sẽ tha mạng không
ăn thịt, nếu mục đồng chịu thực hiện một trong ba việc sau đây.
Việc thứ nhất:
Mục đồng khi trở về nhà phải giết ngay người cha. Mục đồng từ chối, vì cha
cả đời nuôi mình khôn lớn, công cha như núi Thái Sơn, không thể giết
được.
Việc thứ
hai: Mục đồng về nhà phải đánh đập chửi mắng tàn nhẫn người mẹ. Mục đồng
cũng lắc đầu, bởi không thể bất hiếu với người mẹ đã mang nặng đẻ
đau, sinh thành dưỡng dục ra mình.
Việc thứ ba:
chỉ cần uống hết chai rượu đầy.
Mục đồng dù
không quen uống rượu nhưng nghĩ uống rượu chỉ là tội khinh, nhẹ nhất trong
ba tội, nên chấp nhận.
Quỷ đưa mục
đồng trở lại nhà. Ông bố vừa thấy con trai say tuý luý liền la toáng lên
trách con hư đốn.
Mục đồng
đang cơn say xỉn, nổi giận bừng bừng, chộp lấy cây gậy nện vào đầu cha chết tốt.
Bà mẹ vừa về
tới nhà, thấy con trai giết cha, kêu la inh ỏi.
Mục đồng
trong cơn say cuồng túm tóc mẹ, vừa chửi vừa đánh tơi bời.
Mục đồng vẫn chưa
nguôi nóng giận còn nổi lửa đốt nhà.
Dân làng chạy
đến thấy cảnh kinh hoàng liền hè nhau bắt mục đồng lên quan. Mục đồng tỉnh
ra mới biết chuyện tày trời, hối hận không kịp, bèn tự vẫn trong tù.
Quỷ vương hiện ra dẫn hồn mục đồng về đọa xứ.
Câu chuyện
chỉ trong văn chương, nhưng khắc họa một thực tế khá phổ biến. Từ xưa tới
nay đã có biết bao những tội ác lớn nhỏ xảy ra cũng chỉ vì uống rượu.
Rượu vào lời ra, rượu vào thành ma.
Vì say rượu
dễ dẫn đến giết người, cướp của, hiếp dâm, dối trá, sa đọa... cho nên dân
gian gọi rượu là ma men là vì vậy.
Kẻ nào cho rằng
uống rượu là tội nhẹ chẳng khác nào Quỷ vương đang dụ dỗ mục đồng.
Kẻ nào
tin uống rượu là khinh tội từ đó xem thường giới cấm uống rượu nên dễ dàng
vi phạm giới này, từ đây cũng sẽ dễ dàng vi phạm các giới khác, trước
sau gì kẻ này cũng làm bạn với ác ma.
Đó
là lý do vì sao kẻ vẽ ra Bồ-tát giới nêu bán rượu là tội trọng, còn uống
rượu là tội khinh.
Còn chú
thích luận bán rượu tội trọng vì ‘lấy tích cực lợi tha làm chủ’ là nguỵ
lý.
Bởi lẽ, một người
cha đức hạnh không uống rượu là ông đang làm gương cho con cháu. Một người
thầy nghiêm túc không uống rượu là ông đang nêu gương tốt cho học
trò. Một ông vua hiền trí không uống rượu là đang nêu gương tốt cho quan
dân trăm họ.
Như vậy
là họ đang tích cực tự lợi và lợi tha.
Ngược lại một
ông vua say xỉn tối ngày và khuyến khích mọi người uống rượu vì xem uống rượu
chỉ là tội nhẹ.
Ông vua này
tuy không bán rượu nhưng gây tác hại cho người khác gấp ngàn vạn lần
kẻ thường dân bán rượu.
Chính vì xem
bán rượu tội nặng, tự uống rượu tội nhẹ cho nên trong Đại Thừa giáo mới
có một ông Tế Điên Hoà Thượng, uống rượu, ăn thịt chó, nhào lộn khoe
của quý nhưng vẫn được tôn vinh là ‘Thánh tăng’. Qua hàng ngàn năm
hình ảnh Tế Điên Công cùng với nậm rượu vẫn luôn được truyền thừa ca
ngợi.
Tế Điên Tăng
can đảm hơn cả mấy ông A La Hán Tiểu Thừa cả đời không dám đụng đến một giọt
rượu. Ngài cao siêu hơn cả đám Thanh Văn hèn nhát, cứ gặp nhau là làm lễ
quy y, là xin giữ tròn năm giới. Tế Điên Hoà Thượng đã nêu một tấm
gương tích cực phá chấp uống rượu cho biết bao Bồ-tát Đại Thừa khác. Rõ
ràng ngài đã làm ‘lợi tha’ hơn ngàn kẻ bán rượu, lợi tha cho cả
ma men, cho Quỷ vương, cho Bồ-tát giới.
Có thể nói,
Bồ-tát giới và Tam Tạng đời mới với các tà pháp và tà luật của mình đã có
công tạo ra những quái nhân cho Phật giáo Đại Thừa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét