15-BỒ TÁT GIỚI: GIỚI SÁT SANH/ 1
Bác 10 Giới
Trọng Bồ-tát Bà-la-môn
Nguyên văn
“1.- GIỚI SÁT SANH 32
Nếu Phật tử,
hoặc tự mình giết, bảo người giết, phương tiện giết, khen ngợi sự giết, thấy giết
mà tùy hỷ, nhẫn đến dùng bùa chú để giết, duyên giết, cách thức giết, nghiệp giết.
Phàm tất cả
loài hữu tình có mạng sống đều không ý giết. Là Phật tử lẽ ra phải luôn luôn có
lòng từ bi, lòng hiếu thuận, lập thế cứu giúp tất cả chúng sinh mà trái lại tự
phóng tâm nỡ lòng sát sinh, Phật tử nầy phạm «Bồ Tát Ba La Di tội».”
Trích chú
thích 32 (trang 33): “... Cứ theo cảnh mà luận tội thời có ba hạng: nơi cha mẹ,
Hòa thượng, A xà lê, Phật và Thánh nhân mà giết thời phạm “tội nghịch”, cũng gọi
là “vô gián tội”, cũng gọi là giá tội (giá là ngăn chướng, trọn đời quyết không
được thọ giới lại).
Nơi loài người
và tất cả loài khác, những ai có thể nhận hiểu lời nói của Giới sư mà giết thời
phạm tội “Ba la di”, mất giới.
Người phạm tội
này phải sám hối thấy hảo tướng mới được thọ giới lại. Nơi loài súc sanh,
v.v..., không hiểu lời nói của giới sư mà giết thì phạm tội trọng, không mất giới.
Đối thú sám hối thì thanh tịnh. --- Ngoài ra còn theo tâm mà luận tội nặng nhẹ,
v.v....”
PHẢN
BÁC : GIỚI SÁT SANH CỦA BỒ TÁT GIỚI
- Chú thích
32 cho thấy một loạt sự ấu trĩ về chánh Tam Bảo.
Trong Đạo Phật
chính thống có nói rõ năm tội vô gián, đó là: giết mẹ, giết cha, giết A La
Hán, làm Phật chảy máu, phá hoà hợp Tăng. Đức Phật Chánh Đẳng Giác chỉ
có thể bị gây thương tích chảy máu là cùng, chứ không bị bất kì ai giết chết.
Trong suốt
45 năm Đức Thế Tôn hoằng pháp, Đề Bà Đạt Đa là người duy nhất xô đá làm
chân Phật chảy máu, ngoài ra không ai có thể làm gì hại hơn Đấng
Thiên Nhân Sư.
Cũng theo sử
liệu gốc, sau khi sự việc trên xảy ra, các vị Tỳ-kheo lo cho sự an toàn của
Đức Thế Tôn nên đã chia nhau canh gác ngày đêm.
Đức Phật khi
biết chuyện này đã cho gọi các Tỳ- kheo và răn dạy:
“Này các Tỳ-khưu,
việc người nào có thể tước đoạt mạng sống của Đức Như Lai bằng sự hãm
hại là không hợp lý và không có cơ sở.
Này các
Tỳ-khưu, các Đức Như Lai Vô Dư Niết Bàn không do sự hãm hại. Này các Tỳ-khưu,
các ngươi hãy đi về trú xá của mỗi người. Này các Tỳ-khưu, các Đức
Như Lai không cần được bảo vệ.” (Trích Tạng Luật Pātimokkha, Tiểu Phẩm,
Chương Chia Rẽ Hội Chúng)
Một Đấng Như
Lai A La Hán Chánh Đẳng Giác, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc,
Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân
Sư, Phật, Thế Tôn thiêng liêng vô thượng tối tôn là như thế! Chỉ có
“Phật Đại Thừa” bị các Bà-la-môn gián điệp hạ bệ xem thường cho nên mới có
chuyện chúng sanh nào cũng có thể thành Phật và bị ‘giết chết’ mà
thôi.
Các tổ sư
gián điệp Bà-la-môn không những muốn Phật Thích Ca bị ‘giết chết’ mà họ
còn muốn giết luôn Đạo Phật chính thống. Trong thời Đức Phật còn hiện
tiền không có chuyện phân hoá Đại Thừa, Tiểu Thừa. Thế nhưng khi các tổ sư
gốc Bà-la-môn giả dạng xuất gia xâm nhập vào Phật giáo, họ tích cực
giới thiệu các kinh - luật - luận mới, nỗ lực phân hoá Phật giáo thành Đại
Thừa - Tiểu Thừa.
Trong Đại Thừa
giáo lại phân hoá thành lắm tông nhiều phái: Mật Tông, Thiền Tông, Tịnh Độ Tông,
Pháp Hoa Tông, Hoa Nghiêm Tông, Thiên Thai Tông v.v... Mỗi tông phái đều
có các Phật, Tổ riêng, các kinh luật riêng, nghi thức riêng, hội chúng
riêng. Tăng chúng theo Đại Thừa ngấm ngầm hơn thua với nhau, tôn vinh tông
phái riêng của mình và đều biết khinh miệt Tiểu Thừa. Tất cả đều xem
Phật Giáo Nguyên Thủy Nhị Thừa chỉ là thứ kém cỏi tầm thường, xếp ngang
hàng ngoại đạo (sic) Những ai tin theo các luận sư Bà-la-môn
gián điệp, có thể không phạm giới sát sanh, thế nhưng họ lại mắc đại
nghịch tội vô gián phá hoà hợp Tăng, vô tình chống lại Chánh Tam Bảo mà
không biết. Chắc chắn quả báo khổ đau không tha cho những ai ngu muội
nhắm mắt tin theo các tà nhân, ngụy giới.
Bồ-tát giới
không phải ngụy giới ư? Câu ‘Nơi loài người và tất cả loài khác, những ai
có thể nhận hiểu lời nói của Giới sư mà giết thời phạm tội “Ba la
di”, mất giới’ không vô lý là gì.
Theo câu
này, chỉ có kẻ giết người hoặc các loài hiểu được lời Giới sư mới phạm
ba-la-di; còn nếu giết những ai không thể nhận hiểu lời nói của giới sư
(vì bất đồng ngôn ngữ, vì chậm hiểu, vì lãng tai, vì Giới sư dởm...) thời
không phạm tội ‘Ba-la-di’ ư? Phi lý! Đã thế, ‘tất cả loài khác...’ loài
người, có loài nào hiểu được lời Giới sư? Cụm từ thêm vào này có vô
duyên không?
Còn chuyện
“Người phạm tội này phải sám hối thấy hảo tướng mới được thọ giới lại”
cũng tà lý nốt. Thế gian thiếu gì những kẻ sát nhân giết người nhưng
‘hảo tướng’ rất đẹp đẽ. Kẻ vô lương tâm giết người xong, không hề hối hận,
mặt lúc nào cũng tươi tỉnh, sắc diện lúc nào cũng ‘hảo tướng’, như vậy
là được thọ lại giới ư?
Còn nếu hiểu
‘hảo tướng’ là ‘hào quang’, lại càng vô lý. Thử hỏi, ai có thể chứng minh
‘hảo tướng’ hào quang của kẻ giết người xuất hiện sau khi y đã sám hối?
Một kẻ sát nhân ưa nói láo bảo rằng y đã sám hối và đã thấy được ‘hảo tướng’
rực sáng, theo đây hội chúng cũng phải thọ giới lại
cho hắn à? Bồ-tát
giới có vô lý không?
Hoặc giả vị
Hòa thượng hay ông A-xà-lê đồng lõa với tên đệ tử sát nhân, nói láo rằng họ
đã thấy ‘hảo tướng’ của kẻ sám hối nên thọ giới lại cho hắn, hội
chúng ngồi đó cãi nhau à? Có phải chú thích mơ hồ nên đã giúp cho những kẻ
ma mãnh phạm tội lách luật và xỏ mũi những ai tin theo không?
Lại nữa “Nơi
loài súc sanh, v.v..., không hiểu lời nói của giới sư mà giết thì phạm tội
trọng, không mất giới. Đối thú sám hối thì thanh tịnh” cũng khôi hài
không kém. Sát sanh (dù giết súc sanh) đã là tội trọng mà chỉ cần sám hối
được thanh tịnh thì còn gì là... trọng tội? Chiếu theo đây những đồ tể,
thợ săn cứ thoải mái giết các súc sanh khác rồi sám hối, giết rồi sám hối,
cứ như vậy cuối cùng vẫn thanh tịnh, không mất giới ư? Sàm!
Đã vậy “-
Ngoài ra còn theo tâm mà luận tội nặng nhẹ, v.v....” lại càng ngụy lý cùng
cực.
Ai có Tha
tâm thông biết rõ tâm của kẻ sát nhân thế nào để luận tội nặng nhẹ
đây?
Một kẻ cố
sát nhưng nói rằng tâm y không cố sát, mọi người ngồi đó mà luận
thành tội nhẹ chăng?
Căn cứ ‘theo
tâm’ mà luận tội nặng nhẹ có phải ngớ ngẩn không?
Mặc dù như
Kinh Pháp Cú có dạy “Ý dẫn đầu các pháp. Ý làm chủ ý tạo”, thế nhưng khi cấu thành
phạm tội thì phải căn cứ vào nhân chứng vật chứng cụ thể rõ ràng, vào chứng
cứ xác đáng chứ không thể mơ hồ dựa ‘theo tâm’ của kẻ phạm tội để luận
tội nặng nhẹ được.
Ai có
ngây ngô thượng hạng mới chấp nhận chuyện này.
Khốn thay sự
ngây ngô này đã tồn tại qua hàng chục thế kỷ, không một ai phản đối,
không một lời cảnh giác.
Hàng ngàn
năm qua, pháp sám hối ‘cao siêu’ của Đại Thừa đã ‘chỉ dại’ như thế này: ‘Tội
do tâm khởi, do tâm diệt.
Tâm đã tịnh
rồi, tội liền tiêu.
Tội tiêu,
tâm tịnh, thảy đều không.
Đó mới thực
là chân sám hối’
Đúng là chỉ
dại!
Giả sử có một
ông bố đốt nhà, giết con. Ông có quyền tuyên bố đứa con và căn nhà do
ông khởi tạo ra nên ông có quyền huỷ diệt đi không?
Ông có chạy
tội được không khi nói rằng, tâm ông đã tịnh rồi, tội liền tiêu; và
vì ông đã biết sám hối theo kiểu Đại Thừa, cho nên

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét