49-BỒ TÁT GIỚI: GIỚI KHÔNG PHÓNG SANH/ 1
Phản Bác 48
Giới Khinh Bồ-tát Giới Dại thừa Ba tàu Bà-la-môn
Nguyên văn
“20.- GIỚI KHÔNG PHÓNG SANH 47
Nếu Phật tử,
vì tâm từ bi mà làm việc phóng sinh.
Tất cả nam tử
là cha ta, tất cả nữ năng là mẹ ta.
Từ nhiều đời
ta đều thác sinh nơi đó.
Vì lẽ ấy nên
chúng sinh trong lục đạo đều la cha mẹ ta.
Nếu giết
chúng để ăn thịt, thời chính giết cha mẹ ta, mà cũng là giết thân cũ của
ta. Tất cả chất tứ đại đều là bổn thân bổn thể của ta, cho nên phải thường
làm việc phóng sinh và khuyên bảo người làm.
Nếu lúc thấy
người đời sát sinh, nên tìm cách cứu hộ cho chúng được thoát khỏi nạn khổ!
Thường đem
giới Bồ Tát giảng dạy để cứu độ chúng sinh.
Nếu ngày cha
mẹ hay anh em chết, nên thỉnh Pháp sư giảng kinh luật Bồ Tát giới.
Người chết
nhờ phước đức ấy, hoặc được vãng sinh Tịnh độ ra mắt chư Phật, hay thác
sinh trong cõi trời cõi người.
Nếu không
làm các điều trên đây, Phật tử nầy phạm “khinh cấu tội”.”
Chú thích 47
(tr.34): “Tội không cứu vớt chúng sanh có bốn duyên thành tội: (a)
chúng sanh bị khổ, (b) nhận biết là chúng sanh bị khổ, (c) không có từ
tâm, (d) ngồi nhìn không cứu vớt.
Nếu vì không
đủ sức để cứu, thời phải niệm Phật chú nguyện cho nó. Đó là không cứu được
xác thân nó, thời cứu huệ mạng nó.”
PHẢN BÁC : GIỚI KHÔNG PHÓNG SANH CỦA BỒ TÁT GIỚI
Đối với bất
kì Phật tử chân chánh nào, việc cứu khổ cứu nạn là chuyện đương nhiên.
Tinh thần từ bi độ tha không phải là đạo đức riêng của Đại Thừa giáo,
mà là hạnh đức chung của mọi người con Phật, cũng như của tất cả những ai
có lòng từ ái.
Các tổ sư
gián điệp Đại Thừa Bà-la-môn đã ‘ăn cắp’ tinh thần này của Đạo Phật chính
thống, đã vậy họ lại còn quay lại vu khống xuyên tạc Tiểu Thừa là ích
kỉ, không biết độ tha, chỉ biết tu cho riêng mình. Đây là kiểu ‘vừa ăn cướp,
vừa la làng’ rất ‘dã man’ của ác ma nhằm tiêu diệt Phật Giáo Nguyên
thuỷ.
Các Phật tử
cần nhận thức rõ việc này để không rơi vào bẫy của Dạ Xoa, không tiếp tục
phân hóa Đại Thừa - Tiểu Thừa, khinh chê Chánh Tam Bảo.
Bên cạnh đó
Phật tử còn phải hiểu và thực hành ‘phóng sanh’ cho đúng với chánh pháp mới thể
hiện tinh thần từ bi trí tuệ thực sự. Nếu không, nó sẽ trở thành hành vi
phô trương, thiểu trí, lợi bất cập hại, và ‘phóng sanh’ trở thành ‘phóng
giết’ Thật vậy, sự ‘phóng sanh’ chỉ có ý nghĩa trong trường hợp tự
nhiên.
Ví dụ người
Phật tử tình cờ thấy một con chim hay con cá mắc nạn, sau khi cứu
giúp chúng, nên trả chúng trở về với tự nhiên. Đây là sự ‘phóng sanh’
đúng ý nghĩa nhất.
Thế nhưng
khi ‘ép phóng sanh’ trở thành một giới luật, một nghi thức thì lại trở
thành trò hề với biết bao cảnh dở khóc dở cười.
Đã có chuyện
một số Tăng - Ni ôm giỏ đầy rắn phóng sanh tràn lan bên đường.
Lại có chuyện một
cô gái phóng sanh cả một xuồng cá sấu con xuống sông khiến cho dân chúng
phải một phen lên cơn hốt hoảng, cộng đồng phải lên tiếng chỉ trích.
Cũng may cho
đến nay chưa có sự việc đáng tiếc xảy ra, thế nhưng ai biết được tương lai
không có chuyện? Cá sấu con lớn dần, hoặc gặp giỏ toàn rắn độc, mà vô
tư phóng sanh kiểu này, chỉ có nước giết người không gươm giáo.
Phóng
sanh thiểu trí kiểu này có phải là lợi bất cập hại không?
Chính vì hủ
tục mua vật phóng sanh cho nên đã kích thích người khác săn lùng tận diệt
chim trời cá nước.
Bởi, theo
quy luật cung cầu, nơi nào cần cá chim cho nghi lễ phóng sanh, nơi đó sẽ
có cá chim bị bắt để buôn bán. Để có nhiều cá chim bán, các ‘điểu tặc,
cá tặc’ phải săn lùng, bẫy sập chúng với bất cứ giá nào miễn sao có tiền.
Cá chim
tự nhiên bị tận diệt, chim lồng cá chậu bị bắt phải ngắc ngư.
Các con chim
lồng cá chậu đợi tới lúc được thả ra, một số đã bị chết, số còn lại cũng suy
kiệt, sống dở chết dở.
Cá chim bị
tàn diệt, sâu bọ được sinh sôi nảy nở, môi trường sống mất cân đối.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét