05- CHÁNH ĐẠO, TÀ ĐẠO / 1
(Trích nguồn sách: BÊN THẦY CHÚNG CON
HỌC ĐAO tập5 trang12 /
http://nguyenthuychonnhu.net/…/baivietchanhki…/benthayhocdao
LỜI PHẬT DẠY
“Lành thay,
Vàsettha những Bà La Môn tinh thông ba tập Vedà không biết, không thấy con đường
đưa đến cộng trú Phạm Thiên mà thuyết dạy: “Đây là trực đạo, đây là chánh đạo
hướng đến, dẫn đến cộng trú với Phạm Thiên cho những ai thực hành theo. Thật
không có sự kiện ấy.” (Kinh Trường Bộ tập I kinh Tevija trang 414).
CHÚ GIẢI:
Sự lầm
lạc rất lớn trong tư tưởng của kinh sách Đại Thừa, là các nhà học giả Đại Thừa
thường cho rằng tất cả các pháp môn đều là những phương tiện di chuyển, điều
này rất sai. Trong kinh sách Nguyên Thủy Phật dạy: “Những Bà La Môn đều chấp nhận
giáo pháp của mình: “Đây là trực đạo, đây là chánh đạo hướng đến, dẫn đến cộng
trú với Phạm Thiên cho những ai thực hành theo”. Hiện giờ, các nhà học giả Đại
Thừa cũng giống như các Bà La Môn ngày xưa, tin tưởng pháp tu hành của mình một
cách mù quáng, cứ dựa vào lời dạy của Thầy Tổ dạy sao thì tin như vậy, không chịu
suy tư quán sát, xem coi có đúng như thật không? Cứ nhắm mắt tin vào những pháp
môn Thầy Tổ của mình là đúng.
Còn đức
Phật dạy: “Trước khi tin vào một pháp môn nào thì phải chọn cho mình một vị Thầy
chứng đạt chân lí, Nhờ vị thầy ấy sẽ dạy cho mình giác ngộ chân lí. Giác ngộ được
chân lí thì lòng tin của các bạn không còn mù quáng.
Nếu
các bạn chưa giác ngộ chân lí mà chỉ dựa vào những lời dạy trong kinh sách Đại
Thừa mà tin tưởng, thì các bạn thật là vô minh, tin một cách mù quáng. Trong
khi đó Đức Phật thường nhắc nhở các bạn: “Chớ có tin vào kinh tạng”.
Cho nên các
bạn muốn tu hành thì hãy cẩn thận tìm một vị Thầy sống đúng giới luật, không hề
vi phạm một lỗi nhỏ nhặt nào trong giới luật, luôn thân cận tìm hiểu một vị Thầy
tâm đã diệt trừ tham pháp, sân pháp, si pháp. Chọn được một vị Thầy như vậy các
bạn sẽ giác ngộ được chân lí không có khó khăn, không có mệt nhọc. Giác ngộ được
chân lí thì lòng tin của các bạn, bấy giờ không còn là lòng tin mù quáng nữa.
Các bạn có biết không?
Khi
giác ngộ được chân lí là nhờ một vị Thầy đã chứng đạt chân lí, từ đó các bạn có
thể mạnh miệng bảo rằng: “Chỉ đây là sự thật, ngoài ra đều là sai lầm”. Còn khi
các bạn chưa tìm được một vị Thầy chứng đạt chân lí thì các các bạn đừng dựa
vào kinh sách suông mà nói lời này, đó là các bạn sai. Bởi vì các bạn chưa giác
ngộ chân lí.
Các bạn
có nhớ mười điều không nên tin mà đức Phật đã nhắc nhở mọi người không? Trong
khi đức Phật dạy: “Chớ có tin vào kinh tạng”. Vì tin vào kinh tạng là tin mù
quáng các bạn ạ! Do tin mù quáng, nên mới bảo rằng các pháp môn là phương tiện
di chuyển để đi đến một địa điểm cứu cánh nhất định, điều đó sai lầm lắm các bạn
ạ!
Thưa
các bạn! Chúng ta sinh ra từ nhân quả, cho nên con người của chúng ta là con
người của nhân quả, con người của nhân quả là con người của tham, sân, si. Con
người tham, sân, si là con người đau khổ. Vậy muốn thoát ra mọi sự đau khổ này
thì phải có phương pháp giáo dục đào tạo và uốn nắn làm cho con người nhân quả
thiện, ác trở thành con người toàn thiện. Cho nên pháp của Phật dạy: “Ngăn ác
diệt ác pháp, sinh thiện tăng trưởng thiện pháp”. Khi diệt hết ác pháp thì con
người nhân quả đã chuyển biến trở thành con người toàn thiện, con người toàn
thiện là con người không còn khổ đau.
Kính
thưa các bạn! Sự hiểu biết về những pháp môn giáo dục đào tạo con người của Phật
giáo sống có đạo đức không làm khổ mình, khổ người mà các nhà học giả Đại Thừa
hiểu là phương tiện di chuyển thì các bạn nghĩ sao? Có đúng không các bạn?
Thật
là một sự hiểu biết không đúng nghĩa, hiểu biết như vậy thật quá là sai lầm.
Kinh sách Phật là một chân lí của loài người thì không thể nào là một phương tiện
di chuyển được. Cho nên kinh sách Đại Thừa xác định những pháp môn tu tập và
rèn luyện của Phật giáo là phương tiện di chuyển như một cỗ xe thì điều đó
chúng tôi không chấp nhận, đây là một sự hiểu sai lầm quá lớn trong giáo lý của
Phật giáo Đại Thừa.
Kính
thưa các bạn! Giáo pháp tu hành của Phật giáo là giáo pháp dạy đạo đức làm Người,
làm Thánh, thì làm sao gọi là phương tiện di chuyển như một chiếc xe được. Phải
không các bạn? Giáo pháp dạy những hành động đạo đức về thân, về miệng, về ý, để
làm người có đạo đức, để làm Thánh thoát khỏi kiếp luân hồi sanh tử. Giáo pháp ấy
là những bài kinh giảng dạy học tập để cho mọi người thông hiểu những hành động
đức hạnh cao thượng và làm lợi ích rất lớn cho kiếp sống của loài người. Với
giáo pháp của Phật là một chân lí chân thật không có mơ hồ, hư ảo.
Chân
lí chân thật không có mơ hồ, hư ảo là một sự thật của con người thì làm sao gọi
giáo pháp đó là phương tiện di chuyển được. Phải không các bạn?
Các bạn
có hiểu biết đúng như vậy thì các bạn hằng ngày mới rèn luyện tu sửa những hành
động thân, khẩu, ý sai quấy của mình để trở thành những hành động có đạo đức,
nhờ hằng ngày tu sửa mới thấm nhuần để trở thành những thói quen đạo đức sống
không làm khổ mình, khổ người và khổ cả hai.
Bởi vì
chúng ta là những con người còn đang sống trong vô minh, màn vô minh đã che phủ
dày đặc, khiến cho sự hiểu biết của chúng ta rất mù mờ, không rõ ràng, thường lấy
giả làm thật, lấy sai làm đúng, lấy đen làm trắng, nên hằng ngày sống chung với
mọi người mà thường có những hành động vô tình đã làm khổ mình, khổ người và khổ
tất cả chúng sanh. Đó là những hành động thiếu đạo đức nhân bản – nhân quả. Cho
nên thường sống trong ác pháp, vì thế, phải chiu khổ vô cùng vô tận, từ đời này
sang đời khác
Vốn
loài người chưa rõ đạo đức nhân bản – nhân quả, nhờ đức Phật ra đời tu hành chứng
đạo, thấu rõ lí nhân quả, nên Ngài chỉ dạy đạo đức này cho con người, để họ tự
chuyển hoá khổ thành vui.
Bài
pháp đầu tiên của đức Phật, Ngài đã đưa ra bốn chân lí của loài người để xác định
nhân quả ác pháp và thiện pháp. Xác định nhân quả ác pháp và thiện pháp tức là
xác định sự thọ khổ và thọ vui của con người. Ngài còn chỉ rõ cho chúng ta biết:
Con người sinh ra vốn là đau khổ, nên chân lí đầu tiên của Ngài chỉ thẳng cho
loài người biết con người là một khối khổ (Khổ Đế). Nhưng cái khối khổ đó phải
từ nguyên nhân nào sinh ra?
Cho
nên, tiếp đến chân lí thứ hai đức Phật đã xác định và chỉ thẳng rõ ràng nguyên
nhân sinh ra đau khổ là lòng ham muốn của mọi người (Tập Đế ). Lòng ham muốn của
mọi người (Tập Đế) là nơi tập họp mọi sự đau khổ. Đó là một điều chắc chắn
không còn ai phủ nhận được. Vì thế, nó mới được gọi là chân lí thứ hai của Phật
giáo. Có đúng như vậy không các bạn? Tại sao chúng tôi thường hay nhắc đến bốn
chân lí này rất nhiều lần?
Kính
thưa các bạn! Chúng tôi nhắc đi nhắc lại nhiều lần những chân lí này là vì muốn
nhấn mạnh tầm quan trọng của nó mà những đệ tử của Phật không thể lầm lạc được.
Bốn
chân lí này rất quan trong cho đời sống tu hành của các bạn. Cho nên càng nhắc
nhở nhiều thì các bạn càng lưu ý bốn chân lí nhiều hơn, nếu giáo pháp nào không
có bốn chân lí này thì các bạn đừng tin, vì nó không phải là pháp môn cứu cánh
giải quyết mọi sự khổ đau của các bạn đâu.
Nguyên nhân sinh ra đau khổ chính dục là gốc của các ác pháp, mà mỗi người ai
ai cũng không thoát ra khỏi vòng tay của nó. Nó thực hiện theo qui luật nhân quả,
cho nên con người sinh ra từ nhân quả, ngoài nhân quả ra không có con người. Vì
thế thân tâm của con người đều là thân tâm của nhân quả. Như vậy các bạn đã biết
rõ thân tâm con người vốn là gốc dục. Mà dục là nguyên nhân sinh ra muôn ngàn
ác pháp và khổ đau.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét